Vụng trộm với em sinh viên Jinguuji Nao cực phê, không phải là tình yêu nữa, nó chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau mà chỉ khi phải bị chia lìa mới thấu hiểu. Chuyện tình mình chia tay chỉ vậy thôi, không gặp gỡ thêm 1 lần, không khóc lóc vật vã. Mỗi đứa đều cảm thấy như chết nửa con người nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết mình còn phải sống vì ai. Không ai níu kéo ai, Ông già may mắn và em sinh viên Jinguuji Nao nhiều nước không ai cố gắng liên lạc, không tủi hờn, không oán trách. Có duyên mà không có phận, duyên đến mà thả nó trôi đi thì phải chấp nhận, trên dòng đời đâu chỉ có 2 con người. Bảo mình hèn cũng được, hãy thử đứng vào vị trí người trong cuộc rồi mới thấy hết được sự nghiệt ngã của nó. Bàn tay kia vừa hôm qua còn nắm lấy mà chỉ vài phút nữa thôi sẽ xa rời, mãi mãi…. Tốt nghiệp. Mai lấy